Làm cho "Nhựt"


(Viết bậy)

Tôi thích bọn Nhật lắm. Tinh thần, ý chí, nghị lực của chúng thấy bảo là nhất mẹ thế giới luôn, báo đài xứ ta vẫn hằng nói ra rả. Bởi thế, tôi học tiếng Nhật, tiên nhân cái tiếng khó khó là, học ngày học đêm, vừa rồi thi vẫn đéo được N3, lại phải chờ đến tháng 7. 


Ấy thế mà đéo có N2,N3 nhưng tôi vừa vào làm cho Nhật. Há há.

Số là trước tôi làm cho công ty kiểm toán, tôi chuyên về thuế, phó giám đốc với tôi ưng nhao lắm, có lẽ vì hai thằng cùng đéo thích cờ bạc, zai gái, nhưng lại thích bú diệu, bú bia, mà toàn bú nơi yên tĩnh, thậm chí một mình. Từ ngày nghỉ việc chỗ công ty kiểm toán, anh phó không đành lòng để tôi thất nghiệp, dụ tôi vào làm kế toán mấy chỗ nhưng tôi đéo ưng vì công việc đơn giản quá. Tôi biết anh cũng có cơ ngơi riêng nhưng không kéo tôi vào làm, bởi anh ngại phải sai tôi, chúng tôi đang bạn bè kiểu cuộc cờ, chén rượu. Hôm rồi anh giới thiệu tôi vào làm cho 1 công ty dịch vụ kế toán, thuế, linh tinh beng, bọn này chuyên làm cho Nhật, cuối năm, nhiều việc, chúng nó thiếu người kinh nghiệm nên muốn mướn tôi. Tôi khoái Nhật, nó dính đến Nhật nên tôi thích, nhận lời luôn, tính làm đến tết ta là nghỉ.

Trước hôm nhận việc, anh phó nhắc tôi là đừng cắt tóc, để hơi dài cho nó tri thức, đứng đắn. Tôi thì ưa cắt ngắt, tóc tôi mà để lửng chừng là nó dựng mẹ lên như cái bờm ngựa, đéo bao giờ tôi dùng lược. Tôi hỏi anh: Nhật nó thích thế à ?
Anh bảo: Có lần tao đi cùng mấy thằng đầu cua, chúng nó hãi hãi là. Há há

Thế là tôi vào làm cùng phòng 2 tên Nhật, 1 zai, 1 gái; tổ sư chúng nó cũng ít nói như tôi, chỉ hùng hục làm, chả nói đéo gì. 2 buổi rồi mà tôi chỉ dám húng hắng vài câu xã giao, thế cũng tốt, cứ từ từ, chứ phải thằng nào, con nào hay mõm, nó xổ cho một hồi lại đéo nghe kịp thì ê mặt. Hê hê. Thàng zai cao ngang tôi, cũng xương xương, đéo béo hơn tôi mấy, mắt một mí, mặt bí bí, trông nhật nhật là, thấy tôi chào, nó chào lại, cười như là nhếch mỗi cái môi trên. Tôi định xét tướng nó nhưng sau lại thôi, kệ mẹ. Đứa gái mập mập, răng vèng vèng, lúc nó đưa tôi giấy tờ thấy tay to to là, khéo cho về quê tôi bới khoai tây được. Tôi làm cùng 2 buổi, có vẻ chúng nó cũng ưng tôi, tôi đến đúng giờ, chủ động tắt điện thoại tập trung làm việc (Công ty cũng có quy định tắt điện thoại đề phòng chụp choẹt giấy tờ thuế má), làm đâu ra đấy nữa. 2 đứa nó trình đéo hơn tôi nên đéo tỏ ra là Senpai (Tiền bối) được. Hà hà.
Sáng qua, lúc đi về, tôi dẹp gọn đống xe máy giúp cô người Nhật đánh cái oto, cô bảo tôi tốt bụng, ra là cô cũng bập bẹ được vài câu tiếng Vịt. Chuyện dăm ba câu, tôi biết tên cô là Saki, sinh năm 91, theo bố sang Vịt được nửa năm. Tôi vừa nói "さようなら、またね" (Sà yô na ra, mà ta nệ) tức là "Chào tạm biệt, hẹn gặp lại" thì cô bảo "chsờss ti", bố tiên nhân, tôi cứ tưởng cô muốn "sờ ti". Hehe. Nhưng đéo phải, cô bảo là "chờ tí" - tiếng Nhật nó là "ちょっと待って" (Chô tô ma tệ), sau rồi cô mở túi cho tôi cái kẹo, tưởng kẹo gì, hoá ra thanh kẹo cao su quế, dạo trước tôi cắn mãi, chắc cô bị thối mồm nên dùng loại này. Tôi khen cô xinh đẹp, dễ thương bằng tiếng Nhật (Ấy là tôi nói phét chứ thực sự cô đéo xinh, mà đối với tôi, đéo ai đẹp hơn vợ tôi sau này :P). Cô Nhật được tôi khen, sướng sướng là, cười toe toét, lại "Sà yô na ra, mà ta nệ" Há há.
Mai tôi lại đi làm, có gì hay tôi kể tiếp.


Bắc Ninh - 26/12/2014

3 năm và 1 lần không may mắn

Từ nhỏ tôi đã được bố mẹ cho ở với bác gái vì bác không có con. Bác làm quản lý ở một trường tiểu học gần 20 năm nhưng cái thời đất nước còn khó khăn, bác lại luôn sống thanh liêm nên không có gì là giàu có.

Học hết phổ thông, tôi vào đại học. Năm đầu tiên học đại học tôi vẫn sống nhờ vào bác và bố mẹ. Từ năm thứ hai, tôi đi làm thêm nên không phải xin tiền gia đình. Tính tôi phóng khoáng, ưa an nhàn nhưng lại sợ những bó buộc vụn vặt về vật chất, thế nên tôi nghĩ khi còn trẻ mình phải chăm chỉ kiếm tiền. Tôi làm mọi việc, miễn là không gây hại cho ai, không vi phạm pháp luật, cũng có một số việc vì nhàm chán mà tôi bỏ, dù kiếm được nhiều tiền. Đầu năm thứ hai, tôi xin vào làm cho 1 văn phòng giao dịch bất động sản nhờ kiến thức về phong thủy, bói toán mà tôi tự học. Ngày ấy, khi ra ngoài làm việc, tôi chịu khó kết giao với nhiều người; đó là cách "động cung xung chiếu", tôi chủ ý tác động vào cung Thiên Di (Đi ra ngoài) để hoá giải Triệt đóng tại cung Mệnh trong tử vi của mình. Sau 5 tháng làm về nhà đất, tôi nghỉ việc, chuyển qua làm quản lý học viên cho một trung tâm ngoại ngữ do anh bạn là giảng viên đại học Hà Nội thành lập. Làm ở trung tâm này một thời gian, tôi quen nhiều học viên đến học tiếng Anh rồi đi làm tiếp viên hàng không. Tôi gom tiền, kết hợp với họ để buôn hàng xách tay. Thời gian này tôi cũng tìm hiểu, tự học thêm kế toán - ngành học đại học của tôi. Đến năm thứ ba đại học, tôi dừng việc ở trung tâm ngoại ngữ, nhờ mối quan hệ, tôi vào làm cho Công ty kiểm toán và tư vấn thuế ATC. Sau thời gian thử việc, tôi làm ở phòng tư vấn thuế của công ty. Từ đó đến hết 4 năm đại học, tôi tập trung làm cho ATC, mọi công việc được giao tôi đều hoàn thành tốt. Tôi chơi thân với phó giám đốc nên tham gia vào nhóm nhận dự án làm ngoài công ty, chỉ 2 - 3 người làm nên lợi nhuận thu về chia ra được khá nhiều, tất nhiên là vất vả hơn. Thời gian ở ATC giúp tôi học được nhiều điều, tôi hết dần sự nông nổi của tuổi trẻ.



Hết 4 năm đại học, nhìn lại những gì mình đã làm được, tôi mua được xe (Cái Air Blade hiện giờ tôi vẫn sử dụng), 3 năm học đại học không phải xin tiền gia đình. Trong khi bạn bè sống cuộc sống tiết kiệm của thời sinh viên thì tôi sống khá thoải mái, gần như không thiếu thứ gì, có chăng chỉ thiếu tình yêu (Từ lâu, tôi vẫn chỉ thích 1 người nhưng cô ấy không hợp với tôi). Trong lớp đại học, tôi hay giúp đỡ bạn bè lúc khó khăn nên được nhiều người quý mến, trọng vọng. Tôi còn có sở thích sưu tầm mắt kính và đàn guitar. Những cây đàn mà tôi có đến cả những người chơi chuyên nghiệp cũng mơ ước sở hữu.

Bạn bè khi ra trường phải ngược xuôi xin việc thì tôi ung dung vì đã là nhân viên tư vấn thuế cho một công ty kiểm toán, thu nhập khá ổn. Tôi có 2 dự định, một là xây thêm 2 tầng và hoàn thiện căn nhà ở quê; hai là góp vốn mở công ty ra làm riêng. Tôi phân vân không biết nên làm việc nào trước. Nhưng rồi, tôi nghĩ mình phải làm nhà trước khi lập gia đình vì muốn vợ con sau này được sống rộng rãi, thoải mái. Số tiền tích góp mấy năm tính toán sơ qua đã đủ để xây thêm 2 tầng, nhưng phần hoàn thiện, nội thất thì vẫn thiếu. Cùng lúc đó, khoảng đầu tháng 6 âm lịch, có dự án mới với một công ty Trung Quốc, tôi tính khi xong việc sẽ có đủ tiền để thực hiện dự định của mình. Tôi với 2 người nữa nhận làm mặc dù không yên tâm vì trong 3 người, chỉ tôi và phó giám đốc hợp tuổi nhau. Đầu năm, tôi tự xem tử vi, đoán biết năm nay có hạn, nhưng tôi vẫn cho rằng nó sẽ đến vào khoảng thời gian nhuận hai tháng 9 nên cũng không suy nghĩ nhiều.

3 người cùng làm càng thiếu sự sát sao, ai cũng chủ quan, cho rằng công việc còn có 2 người kia nên không cần phải để ý nhiều. Đó là lần chúng tôi làm việc dễ dãi nhất, nghĩ cho cùng "trăm cái dại tại cái tham", ai cũng tham công tiếc việc đi lo những chuyện khác. Như là điềm báo, sáng ngày mùng 1 tháng 8 âm lịch, tôi làm vỡ 1 chiếc cốc. Thường vào ngày đầu tháng, tôi vẫn sắp lễ lên đền của làng nhưng lần này do bận quá, tôi quên mất. Sau đó khoảng 20 ngày, công việc với công ty Trung Quốc xong sớm hơn dự kiến, tôi bất ngờ bởi kết thúc nhanh quá, bất ngờ hơn nữa là đại diện công ty đó đã về nước, không thanh toán tiền và còn để lại một khoản nợ lớn cho 3 người. Giải quyết khoản nợ ấy xong, tôi ốm mấy ngày, tôi ít khi như thế vì vốn là người "cưa đứt, đục suốt", hay gạt chuyện buồn phiền qua một bên. Vậy là dự định xây nhà hay góp vốn mở công ty của tôi chưa thể thực hiện được. Sau chuyện đó, phó giám đốc vẫn ở nguyên vị trí, tôi và một người nữa chịu sự phân công đi chi nhánh làm việc 6 tháng. Nhưng tôi quyết định xin thôi việc ở ATC, mua sách về quê tự học tiếng Nhật, dự tính sau này làm việc ở quê, tôi đã chán Hà Nội. Những dự định kia chắc phải để một vài năm nữa.



Cuộc đời không biết trước được ngày sau, việc thành hay bại còn phụ thuộc vào số phận, không phải cứ tính là được.

Bắc Ninh, 18/10/2014

Quách Hòe

Xem "Bao thanh thiên" có nhân vật chỉ xuất hiện trong một phần nhưng tôi rất thích, ấy là Quách Hòe


(Quách Hòe do Thai Trí Nguyên thủ vai)

Quách Hoè không mưu cầu công danh, nếu muốn ông đã lên kinh ứng thí.

Quách Hoè chẳng cần giàu có, nếu cần ông đã ở lại quê hương với gia sản ruộng nương vạn mẫu.
Cái ông theo đuổi cả cuộc đời chính là tình yêu. Khi cô gái cùng quê - người yêu thuở nào chưa kịp cưới hỏi đã được kén vào cung làm phi tần của vua Tống, Quách Hoè quyết tự tịnh thân vào cung làm thái giám để hầu người yêu; được ở gần, được ngắm dung nhan, được hầu hạ người yêu với ông là hạnh phúc rồi.
Vậy mới biết kẻ chí tính chí tình không vì sắc đẹp, danh tiết hay sang hèn mà thay đổi ý nghĩ. Hỏi đời nay còn có người như thế không? Nhiều người sẽ bảo chỉ có trong truyện, trong phim thôi, nếu có thì thiên hạ cũng sẽ cho đó là thằng điên.


"Một câu chuyện tình dài
Yêu hoài chẳng nhạt phai
Một câu chuyện tình chờ
Vì chỉ có chàng trai
Ôm trái tim Trương Chi
Viết những bài thơ nhỏ"

Chuyện về chàng trai, cô gái và những bậc thang

Cách đây khoảng 4 tháng, vào dịp nghỉ lễ 30/4 - 1/5, tôi ngủ mơ thấy mình leo một chiếc thang, nhìn xung quanh còn có nhiều bạn bè cũng như tôi. Họ leo chậm lắm, tôi với vài người nữa leo nhanh hơn. Kết thúc giấc mơ, tôi thấy mình bị ngã, đúng lúc đó thì tỉnh dậy. Hôm sau, tôi viết ghi chú đặt tựa là "Chuyện về chàng trai, cô gái và những bậc thang". Cũng trong tháng ấy, bác trai tôi bị ngã thang khi leo lên mái hiên quét dọn, phải nằm viện mấy tuần. Tôi nghĩ giấc mơ như điềm báo chuyện không may của bác. Nhưng gần đây, công việc của tôi thất bại, tôi lại nghĩ giấc mơ ấy còn là điềm báo cho mình.

Chuyện về chàng trai, cô gái và những bậc thang



Chàng trai và cô gái quen nhau lâu rồi. Ở tuổi 20, họ phải leo những chiếc thang. Cô gái chọn chiếc thang quen thuộc, nhiều người đặt chân, tuy vững vàng nhưng có nhiều người cùng chọn nên cô leo rất chậm. Chàng trai chọn chiếc thang khó leo, ít người dám đặt chân nhưng bù lại, nếu cố gắng anh có thể leo nhanh hơn. Thế rồi, anh leo đến bậc số 2, cô đang ở bậc 1 của chiếc thang kia. Cô gọi anh, thấy cô khó khăn, anh dừng lại tất cả, quan tâm, đưa cho cô những thứ cần thiết mong cô thấy thoải mái hơn.

Một ngày, cô gái quan sát xung quanh, tình cờ bắt gặp một người đứng trên chiếc ghế cao, rất vững chãi, cô lại hướng đến chiếc ghế và nhanh chóng quên anh. Thấy vậy, anh quay đi, tiếp tục công việc của mình, không có chiếc ghế hay cái gì tương tự dưới chân anh.

Một năm sau...

Cô gái vẫn ở bậc thang số 1, cô đang chờ được kéo lên chiếc ghế 4 chân vững vàng. Đôi khi cô nhìn lên, vẫn thấy anh nhưng không biết anh đã đến bậc thang bao nhiêu; buồn chán, cô gọi, anh dừng mọi việc, vui vẻ quay xuống mỉm cười, hỏi cô có cần anh giúp gì không. Cô luôn nghĩ rằng: Một lúc nào đó, sang chiếc ghế 4 chân, cô sẽ trả lại những gì anh cho khi còn ở bậc thang số 2. Cô đâu biết: Không thể ném một vật nặng lên trên cao.

Còn chàng trai, anh ở trên cao nên nhìn rõ mọi thứ bên dưới, nhiều lúc nhìn xuống anh thấy buồn và chỉ biết thở dài. Còn một vài bậc thang nữa thôi, anh sẽ đến nơi nhưng những bậc thang càng lên cao càng chênh vênh, nguy hiểm.... và biết đâu được, một lần sảy chân, anh rơi xuống ...